Tấm ảnh trắng đen - Manh áo cuộc đời
"và trong chính màn mưa, hai mảng đối lập của cuộc sống cũng hiện lên một cách rõ ràng. Người giàu chạy vội để về với chăn ấm, nệm êm với ly cà phê nóng, ấm. Người nghèo cũng chạy, nhưng chạy vì chén cơm, manh áo cuộc đời...." (Theo Website Btrip.vn)
Tôi bất chợt nhớ đến những ngày xa xưa, thuở còn trẻ nhỏ. Dạo lên 12 đến năm 15 tuổi, lúc đó nhà còn nghèo lắm, chỉ có 3 mẹ con. Tôi là anh hai, lớn nhất trong nhà, lớn hơn đứa em đến 9 tuổi còn lẫm đẫm, lẽo đẽo từng bước chân lên xuống mỗi ngày. Mẹ tôi bệnh nhiều lắm, thân hình gầy gò, mỗi ngày không dưới 2 cử sốt. Sau ngày giải phóng, đâu có nhà mà ở đâu, phải ra ngoài trại gia binh thuê nhà ở, lấy đâu ra tiền trả nhà thuê mướn hàng tháng, lấy đâu ra tiền để tiếp tục ăn học, lấy đâu ra tiền để lo cơm nước hàng ngày, lấy đâu ra tiền lo cho mẹ để mẹ an lòng dưỡng bệnh. Nổi lo với một thằng con trai lớn như tôi dạo đó như một gánh nặng khi mỗi ngày đồ đạc, quần áo, giường tủ, chén bát...cứ mãi theo nhau bán đỗ bán tháo.
Tôi phải lật đật lo toan, theo cùng đám bạn từ cái chuyện đi lượm, móc bọc ny long về giặt phơi cân bán lại, đến nhận cói về bện đan thãm, tướt võ ruột xe cũ để tái chế thành võ xe mới...cuối cùng có một nghề ổn định với cái mâm bán bánh cam và bao quãy bánh mì mỗi sáng sớm. Có gì khó đâu, quãy bánh mì từ 5 giờ sáng, đến 7 giờ hơn về làm một mâm bánh tại lò đến trưa về đi học. Những ngày chủ nhật và các tháng hè thì tha hồ suốt ngày bán buôn, mặc mưa gió, mặc luôn cả những ngày hè nóng bức...
Nhìn trên tấm ảnh trắng đen, rõ là hiện thực với những ký xa vời của thời trai trẻ cơ hàn, khổ cực. Một hàng chữ: manh áo cuộc đời quả là xứng giá với những gì đã trãi mà thương cho những mãnh đời nghiệt ngã áo ôm, khố rách.
Chuyện ngẫm người, nhớ ta - Nghĩ qua, nhớ lại...đó là chuyện bình thường, thế nhưng ngữ cảnh hành xử trong cuộc đời lại hiếm khi có chuyện đi ngược về xuôi, mà sanh điều bất ổn. Cũng trong một cốt cách, nhưng cách nhìn, lối nghĩ như một chiều dài thâm thẫm, một bễ cả mênh mang...Cảm xúc ở mỗi một con người vì thế mà có khác, chẳng ai giống ai trong một tổng thể tự nhiên.
Tấm ảnh trắng đen - manh áo cuộc đời như một giá trị chân tả hiện thực: trong trắng có đen, trong đen có trắng, sự đời lăn lộn, trãi trang, hòa quyện. Vô thường cũng trong đó, như một cuộc đời yêu thương, thế gian kết chặt chẳng rời, chẳng lý lẽ nào mà phá bỏ.
Khanhnguyen' s blog